Khái niệm “túp lều tranh hai trái tim vàng”
Bố hỏi tôi. Ông rót rượu vào ly, uống một hơi cạn sạch. Suy nghĩ chốc lát, tôi gật đầu:
- Dạ. Con không chịu được sự lạnh nhạt của anh đại gia đó.
- Ừ. Tự do luôn đắt.
Bố đáp. Khẽ nhíu mày, tôi chẳng hiểu câu nói của ông có ý gì.
_______
- Con thấy sao rồi? – Bố hỏi khi tôi về thăm.
- Cũng ổn ba ạ.
- Bây giờ làm gì?
- Sáng phụ shop quần áo, tối làm thêm quán ăn nữa.
- Đủ sống với người ta nhưng không đủ với con.–Ông cười.
Tôi nhìn bố. Ở tuổi 50, những vết chân chim cũng không khiến ông bớt phong độ.
- Bố cũng bỏ gia đình giàu có để theo mẹ đúng không?
- Ừ - Ông gật - …lúc đó tình yêu là tất cả.
- Bố có nhớ sự giàu sang không?
Ông gật:
- Luôn luôn. Khái niệm “túp lều tranh hai trái tim vàng” chỉ đúng khi con chưa từng ngủ trong đống lụa thôi. Giàu sang là ma túy. Nó gây nghiện.
- Ồ, thì ra bố có ân hận khi theo mẹ.
- Có chứ. Nhưng khi mẹ con cười hoặc nũng nịu, bố nghĩ mình chọn đúng. Cơ bản chẳng có lựa chọn nào hoàn hảo cả.
Suy tư chốc lát, tôi thở dài, không nói gì.”
(Sưu tầm)
Nhận xét
Đăng nhận xét